Đây là cuốn sách xuất sắc nhất về “trí tuệ cảm xúc” luôn nè ❤
Cuốn sách kể về 1 cô bé vừa xây xong một lâu đài bằng gỗ thì bị đổ. Các bạn kéo đến an ủi, bạn thì muốn cô bé tâm sự, bạn muốn giúp cô bé làm lại, bạn xúi cô bé đi phá lâu đài khác, bạn bảo cô la hét cho đỡ bực… Nhưng cô bé chẳng muốn làm gì cả. Đúng vậy, khi buồn, ta không cần những điều đó.
Chỉ khi bạn thỏ đến, chỉ đơn giản là lặng lẽ ngồi cạnh cô bé, thế là cô bé thấy được chia sẻ. Thỏ chỉ lắng nghe cô bé nói, từ suy nghĩ muốn phá lâu đài khác, la hét đến kể lại công trình của mình. Cuối cùng cô bé hào hứng bắt tay cây lại một lâu đài khác.
Thật sự mình bị bất ngờ lắm khi đọc cuốn sách này. Cứ tưởng các bạn gà, gấu đã thấu hiểu tâm trạng của cô bé, đã an ủi đúng cách rồi ai dè sai lè. Chúng ta cũng thường làm thế với con và rồi cáu kỉnh vì đã cố an ủi, giúp đỡ rồi mà chúng vẫn còn đòi hỏi. Chính bạn Vẹt cũng từng hét lên với mình là “Mẹ chỉ cần ngồi bên cạnh con thôi” khi mình cứ khuyên can, an ủi lúc bạn không làm được bài tập.
Sự lắng nghe, chia sẻ và giúp đỡ thật sự phải là cách của thỏ, lặng lẽ ngồi cạnh để cô bé cảm nhận có bạn ở bên cạnh, không chỉ trích, không khuyên can mà sẵn sàng lắng nghe. Cảm giác đó khiến cô bé bình tĩnh và bộc lộ cảm xúc, những mong muốn và cuối cùng là tự vượt qua nỗi buồn. Từ đầu đến cuối, thỏ chỉ ở bên cạnh và lắng nghe thôi.
Đọc cuốn sách tranh này mình nhớ đến lý thuyết trong cuốn “Nói sao cho trẻ chịu nghe, nghe sao cho trẻ chịu nói” và thấy đây thật sự là cuốn sách đỉnh cao về “trí tuệ xúc cảm” và “tâm lý học”.
Những bố mẹ đọc cuốn sách này cùng con liệu có bớt nói những lời vô nghĩa? Và những đứa trẻ đọc cuốn sách này liệu có biết cách lắng nghe và chia sẻ với bạn bè khi buồn tốt hơn? Mình tin là có. Dù đôi lúc ta sẽ quên, nhưng rồi sẽ nhớ lại, để là một người bạn, một người biết lắng nghe thật sự khi bạn bè mình buồn.