“Quên đi” – bộ sách bao hay, bao vui, bao sáng tạo
Bộ sách Quên đi này mình mua khá lâu rồi mà để trên giá không nhớ tới. Hôm qua quyết định bỏ ra giá hay đọc để ngó thử thì chời ơi hay quá, đủ hài hước, sáng tạo, bất ngờ mà có tí lồng ghép khuyên bảo siêu tế nhị, hai mẹ con cười váng cả nhà nên đang đặt về cho thư viện rồi nha.
Trong hot trend chê sách giáo khoa, mình nhớ trong sách Vẹt đọc có chuyện bạn gì đó k chịu đi học, chỉ thích đi chơi. Nhưng một hôm vào rừng bị lạc, có biển nhưng k biết đọc để đi đúng đường về. Đến lúc được bác nào đó đi qua dắt về thì mới nhận ra nên đi học, quyết tâm đi học để biết chữ.
Xong một chuyện khác là hai anh em gà tưởng tìm được giun mà nó lại biến mất nên đổ lỗi cho nhau, xong phát hiện ra không phải mới xin lỗi và từ đó yêu thương nhau.
Mình nghe con đọc xong k biết nói gì. Kiểu chuyện cứ phải làm sai, có tí hậu quả rồi nhận ra sai, thay đổi nhanh chóng, kiểu vừa thô vừa chán mà chả đúng tâm lý trẻ con gì cả. Nếu nói 1 lần, thấy hậu quả một lần mà trẻ nhớ ngay k tái phạm thì đâu có bố mẹ nào phải bực bội đâu. Nếu sách toàn chuyện kiểu này, chỉ đọc sách giáo khoa không đọc truyện thì đúng là tâm hồn trẻ khô cằn biết bao.
Trong truyện Quên đi này thì ngược lại. Bạn nhỏ cứ nhất quyết đòi mang đàn piano ra bờ biển. Oke mẹ đồng ý, con phải có trách nhiệm với quyết định của mình. Thế là bạn đẩy mệt quá thở phì phò, bạn bị chim ị lên đàn làm bạn muốn khóc ròng. Bạn mang đàn xuống biển rửa thì đàn trôi ra biển luôn. Bạn mệt rã rời, chỉ ước đã k mang đàn đi. Nhưng bạn vẫn sáng tạo, lấy cần câu của em để quăng câu mong câu đàn về thì….. chỉ câu được mỗi cái vỏ sò nhưng bạn đã chơi siêu vui với cái vỏ sò ấy. Truyện kết rằng, bạn sẽ không biết được mình sẽ khám phá ra điều gì hay ho ở bãi biển đâu.
Đấy, chả cần có hậu quả nặng nề gì, bài học đao to búa lớn gì, cả truyện cứ cười rinh rích mà cuối cùng lũ trẻ vẫn hiểu: mang đàn piano ra bờ biển là quyết định thật sai lầm, lúc đầu mẹ có khuyên rồi, lần sau nên cân nhắc. Đọc truyện thế này thấy đời đẹp biết bao, nhỉ?