Bàn tay kì diệu của Sachi, cuốn sách khiến mình khóc và thật sự biết ơn
Mình không phải đứa dễ khóc nhưng đọc cuốn sách này lần đầu thì khóc như mưa. Những lần sau thì đỡ hơn nhưng vẫn nghẹn ngào. Mình giới thiệu cho nhiều người, hầu như ai cũng khóc khi đọc. Mình học được rất nhiều điều về làm mẹ, về đồng hành cùng con từ cuốn sách này.
Đây là một cuốn sách tuyệt vời để dạy về sự đa dạng, về sự TÔN TRỌNG, chứ không phải thương hại dành cho những người khuyết tật.
Sachi là một cô bé bị dị tật không có ngón tay bẩm sinh. Khi chơi trò làm mẹ ở lớp, các bạn không đồng ý cho Sachi làm mẹ và bảo cô bé là: “Làm mẹ mà không có tay thì lạ lắm”. Sachi đã khóc và bỏ về.
Cô bé đã hỏi mẹ rằng lớn lên tay mình có mọc không. Thay vì nói dối để an ủi cô bé cho qua chuyện, mẹ nói thật với Sachi rằng tay của cô bé sẽ không bao giờ mọc ra. Mẹ cũng nói lí do cho Sachi hiểu một cách đơn giản. Mình tin là mẹ đã chọn cách khó hơn, đau lòng hơn cho cả hai mẹ con (mà chắc là mẹ đau hơn rất nhiều) nhưng Sachi sẽ học được cách đối mặt thật mạnh mẽ với nghịch cảnh. Sau này có ai đó nói gì về tay mình, cô bé có thể sẽ buồn nhưng không tự ti và sụp đổ nữa.
Sachi hỏi mẹ rằng không có tay thì có làm mẹ được không, mẹ cô bé trả lời rằng Sachi chắc chắn sẽ trở thành một bà mẹ rất cừ, không thua kém bất kì bà mẹ nào cả.
Trong suốt thời gian Sachi đau lòng, cô bé không thích đi học và bố mẹ cho cô bé ở nhà, được gặm nhấm nỗi buồn của mình. Cô giáo và các bạn đã đến chơi nhưng không hề nì nèo thuyết phục hay răn dạy gì cô bé, chỉ ý nhị xin lỗi và gợi ý hoạt động ở lớp sắp tới cần cô bé. Đó là cách đẹp nhất và tôn trọng nhất mà chúng ta có thể đối xử với một đứa trẻ đang chịu tổn thương: cho phép chúng được tự vượt qua và ở bên cạnh chúng.
Sau khi đọc cuốn sách này, gặp bất kì bạn nhỏ khác biệt nào, dù là bề ngoài hay giới tính, tính cách…., mình tin trẻ sẽ đối xử đầy tôn trọng và bao dung.