Mình thấy nhiều người thường có 1 suy nghĩ là: con là thể hiện cách nuôi dạy con của bố mẹ. Vì thế nên nếu con lỡ làm sai, có hành vi chưa đúng bố mẹ sẽ rất xấu hổ và mọi người sẽ quy kết: “Tại bố mẹ không biết dạy con.”
Sự thật là một đứa trẻ sẽ chịu ảnh hưởng rất nhiều từ gia đình, cách nuôi dạy của bố mẹ. Và giáo dục tại gia đình có vai trò cực kì lớn với sự phát triển của một đứa trẻ.
Nhưng mỗi đứa trẻ có một cá tính riêng.
Mỗi đứa trẻ ngoài gia đình còn chịu tác động từ bao nhiêu yếu tố khác: bạn bè, hàng xóm, xã hội, những thứ chúng xem và nghe trên ti vi, ngoài sân chơi…
Những đứa trẻ đang trong quá trình hình thành nhân cách, chúng có thể và có quyền được thử và sai, được chấp nhận, được tha thứ, được bao dung. Bố mẹ và trẻ đều cần thời gian và sự kiên nhẫn.
Một hành vi nhìn từ góc này có thể là chưa hợp lí nhưng nếu nhìn từ góc độ của trẻ, của sự phát triển tâm sinh lý và lắng nghe cả câu chuyện, chưa chắc đã là sai.
Thế nên, nếu có thấy em bé nào có hành vi chưa đúng, nếu hậu quả không quá nghiêm trọng, hãy chỉ nhắc nhở thôi. Như mình luôn bảo Vẹt là không được làm hành động gì làm phiền người khác và làm hỏng đồ vật. Nếu thấy nghiêm trọng, hãy nói chuyện riêng với bố mẹ em bé đó, còn nếu k thể nói riêng được vì ngại thì thôi. Dán nhãn em bé đó là hư hỏng trước mặt em bé đó hay đăng lên FB để nhắc nhở đều chẳng phải cách hay ho gì, không nghĩ cho bố mẹ và em bé đó, mà chỉ thoả mãn mình mà thôi.
Nếu lỡ con mình có hành vi chưa đúng, đừng sợ là tại mình dạy con chưa tốt. Mỗi lần sai là một cơ hội để mình uốn nắn con, khi con còn ở bên mình, mình còn ảnh hưởng nhiều đến con. Mình biết dạy con là khi mình biết chấp nhận rằng con không hoàn hảo, mình không hoàn hảo và chúng mình có nhiều cơ hội để sửa, với tình yêu và bao dung.
Ảnh là cuốn sách nuôi dạy con yêu thích nhất của mình, ảnh hưởng lớn nhất đến cách nhìn và tư duy về nuôi dạy con của mình. Sách có trên thư viện để bố mẹ đọc và mượn ạ!