Lại một bộ sách siêu hay ho nữa nè. Phải công nhận là khi làm bố mẹ, chúng ta có vô số điều để bực mình và lo lắng vì lũ con: nói bậy, tè dầm, đòi ăn quá nhiều kẹo, thích nói không, không thích đi học… Khuyên nhủ à? Không ăn thua. Doạ dẫm à? Có thể hiệu quả trước mắt. Nhưng có cách hay ho hiệu quả hơn nhiều, đó là hài hước như bộ sách “Truyện hay bà kể hàng đêm” này.
Này nhé, chó sói ham ăn kẹo ngọt thì sao, thì lúc gặp cừu con nó vừa há miệng ra đã răng yếu quá nên rụng hết rồi, thế là không ăn thịt được cừu nữa.
Ngựa vằn không thích đi học nên gặp cô báo chỉ cần trả lời đúng 1 câu hỏi thôi là sẽ được tha k bị ăn thịt nữa mà cũng không trả lời được, đến nỗi cô báo chán quá chả thèm ăn thịt nên lôi cổ chú ta đến trường.
Còn chú sư tử thích nói không đến gần lũ ngựa mà bác tê giác khuyên thế nào cũng nói không thì bị cô báo mang đến xử sở bạch tuộc. Ở đó bạch tuộc đã thơm má chú sư tử khiến chú dính ơi là dính, hoảng sợ quá nên thay vì nói không đã nói “Xin cho cháu về nhà ạ!”
Đó, truyện nào cũng nhắc đến thói xấu của các bạn nhỏ và nêu ra hậu quả nhưng rất hài hước, buồn cười và không hề có ý dạy dỗ nghiêm trọng nào, hậu quả nào cũng buồn cười như “chiếc thơm lên má” của bạch tuộc thôi. Nhưng đừng tưởng thế mà mấy bạn nhỏ không nhớ nha, các bạn ấy nhớ lắm đấy. Mình nhớ một quan điểm là bố mẹ thường nghĩ để con ngừng hành vi sai thì phải làm cho chúng cảm thấy tồi tệ về bản thân (như mắng mỏ, doạ nạt) nhưng khi bị mắng, bị xem là lười biếng, hư hỏng… liệu có ai có thể vui vẻ thay đổi hành vi được, có chăng ngừng lại vì nỗi sợ thôi và rất dễ lặp lại. Ngược lại, khi vui vẻ và tự hào về bản thân, trẻ thường sẽ hợp tác, cư xử tốt và ít hành vi sai hơn. Bộ sách này chẳng phải đã thấm nhuần quan điểm này và thể hiện rõ ràng hay sao? Thay vì xoáy vào hành vi sai, một chút hài hước về hậu quả có lẽ sẽ hiệu quả hơn chăng?